Thu về trong trí tưởng tượng của một con bé nằm vắt vẻo trên thành cửa sổ, ngáp ngắn ngáp dài nhìn ra cái thực tế đầy khắc nghiệt rằng không có tí...chất thu nào ở đây.
Thu ở đâu đó trong mình vàng ươm! Vàng của đường đầy lá, vàng của cây, và vàng của gió không màu, mùa thu là mùa thu của cả mấy lớp áo tồn tại trên người, mùa thu của bắp ngô rang bơ nóng bỏng giành giật với đám bạn ở megastar, mùa thu của những ngày bắt đầu chơi một trò mình thích...
Hắt xì!!! Đứng dậy đầy uể oải, con bé đóng cửa sổ lại để gió khỏi lùa vào nhà! Mùa thu ở một nước châu âu cứ như được đục lỗ add thêm vài viên ngọc băng cấp 6 hay sao mà lạnh ko thể tả! Sơ hở không đóng cửa là xem như mất cả buổi chiều lau nhà! Ngáp tập 2, cô bé phân vân đứng giữa 2 lựa chọn, hoặc là bước tới cây piano dạo vài bản cho lão hàng xóm khiếp vía, hoặc là lon ton tới cái computer màu đen quen thuộc...
Đang bắt đầu trò chơi. Vui lòng đợi giây lát...
Đã hơn 2 tháng từ cái ngày dở dở ương ương, cái ngày mình quyết định chơi lại cái trò Thiên Long này, tình hình là quyết định của mình có vẻ không mấy sáng suốt khi mà suốt ngày cứ nghe con bạn thân lảm nhảm: "mày lại chơi cái trò của mấy lão vai u thịt bắp hả, trời ạ! Bé Minh Giáo với chả anh Thiếu Lâm!!! Rỗi!!!". Mỗi lần vào game mình lại tìm thấy một nhiềm vui mới cho mình, để cứ có con bé hâm hâm ngồi trước desktop cười một mình. Nhưng cứ mỗi lần vào game, lại một lần cô bé cảm thấy tiếc nuối, nhớ lại lúc mình đang được xem là "tân thủ"...
Những kí ức chợt tràn về trong cô bé, lvl thấp gắn liền với một quãng thời gian đầy hạnh phúc, đó là khi đứng ngẩn tò te trước lão Triệu Thiên Sư buôn gà lậu (lão ý lvl 40 mà cưỡi con hạc 60 như thật ý) mà hỏi mấy câu đại loại như: "Bác ơi bác bảo có thắc mắc gì cứ hỏi bác sao cháu hỏi mà bác không trả lời còn mấy ông vô duyên đứng bên cạnh cứ nhăn răng ra cười thế???"; hay tự tin rao mua đồ full Minh Giáo lvl 10 ai bán pm gấp!. Lvl thấp gắn liền với những lần đi Q1 cứ nhắm con "to to" mà skill đầu tiên vì nghe đồn đánh nó rớt bí kíp Minh Giáo "xịn", lvl thấp tức là lvl của những cảm xúc nhẹ nhàng, những tình cảm thân thiện và giá trị thật của những hão hữu với nhau, đó không phải là lvl của ngọc cấp 6, không phải lvl của đồ full với sát khí...
Những trận chiến liên miên giữa 2 bang trong sever dần làm cho nó cảm thấy chán nản và mệt mỏi mỏi khi phải bất đắc dĩ tham gia. Bang đánh bang, tổ đội đánh tổ đội, người đánh người, những câu chửi thô tục...đứng giữa đâu phải là một cảm giác thoải mái, một bên là những người bạn của nó, một bên là bang của người quan trọng nhất trong game của nó, nhìn những người bạn và người thân cuốn vào cái vòng xoáy tranh đua đánh giết lẫn nhau, status luôn là những dòng chữ đỏ đầy căm tức, rồi những hiểu lầm dần xảy ra .....chợt nhận ra...
Cô bé gõ nhịp trên bàn phím, nghĩ ngợi vu vơ! Phải chăng mỗi thứ đều luôn tồn tại một giới hạn của nó, liệu lvl cao có làm con người ta thay đổi...Người ta sẽ chẳng muốn đi dạo, ngắm những cảnh đẹp cùng bạn bè mình, sẽ chẳng lên cái đỉnh Trường Bạch Sơn để ngồi nghe nhạc, sẽ chẳng...Tất cả niềm vui trong game sẽ biến mất khi chính người ta từ tự tin biến thành tự phụ để chạy đua theo " ngọc" "pet"...là khi những tình cảm được gắn kết với nhau bởi vật chất, bởi knb, bởi sự ăn bám kẻ mạnh, khi chính những người bạn của mình chỉ vì muốn có cảm giác chiến thắng ở Kính Hồ đã không ngần ngại tuyên chiến tất cả mọi người, kể cả những bạn thương nhân lv 4-5 x, đã thức đêm train khuya để rồi một lúc nào đó không nhận ra mình nữa...
Bước khỏi computer sau khi “tám” hả hê với một anh Thiếu Lâm và một anh Cái Bang vốn là kẻ thù của nhau nhưng lại có 2 vị trí hết sức đặc biệt đối với một ai đó...
Nhẹ nhàng đặt tay lên phím đàn, vang lên trong cả căn phòng nhỏ là giai điệu quen thuộc, giai điệu của hồi ức, giai điệu của những hi vọng nhỏ nhoi, “If we hold on together” - nếu chúng ta nắm chặt tay nhau...
Cười thật tươi! Đâu đó trong mình nhớ lại câu nói trong một câu truyện nổi tiếng: “Nhẹ và chậm bạn ơi! để những điều quanh ta thật quý giá, để có thời gian nhìn lại và nắm tay nhau...”